Mùa Bão
Sáng nay dậy thấy trời mưa, dưới sân cô lao công vẫn cần mẫn làm công việc hàng ngày của mình.
Nghe bão lần này mạnh, lại nhớ về những năm tháng tuổi thơ đi tránh bão cùng cả xóm. Ngày ấy, ở Nam Hà đa phần các gia đình ở nhà lá hoặc hơn chút là ngói, gió bão thổi cái là mất nóc hoặc mất hết, chuyện năm nào cũng gặp, nên phải đi nhờ nhà ai có nhà bê-tông. Nhà tôi cũng không ngoại lệ, buộc phải sơ tán.
Cả góc xóm năm ấy tập chung hết trong nhà thằng Hòa, thằng Hậu. Nhà nó mái bê-tông kiên cố và còn ở giữa xóm nên gió cũng quật ít hơn. Năm 1996, bố đưa mẹ con vào tránh bão rồi vẫn phải về trông nhà vì thứ giá trị nhất lúc ấy là thóc, ướt là hết, công cả năm đổ đi, ăn bằng gì.
Bão thường đến và đi trong đêm. Buổi sáng, bọn trẻ chúng tôi đổ ra đường nhặt bưởi, nhặt nhẵn thì vui đủ hiểu. Nhưng người lớn thì không vì nhà thì bay nóc, nhà thì đổ, lúa ngoài đồng thì nằm ngang trong nước. Tất cả lại phải sẵn sàng cho một vụ đói trước mắt, còn có những gia đình đông con buộc phải cho một nghỉ học đi làm để nuôi những đứa còn lại. Bão qua, mọi người lại giúp nhau sửa nhà, góp sức, góp công để cùng nhau vượt qua những năm tháng ấy.
Thời gian trôi qua, mọi người không còn phải sơ tán như năm xưa nữa. Nhưng mỗi lần bão đến, nơi góc biển chân trời tôi lại chột dạ nghĩ về nhà, về những người thân, quê hương ở đó, mong tất cả đều bình an. Đang trong tâm bão, ngoài kia một vài chiếc xe cũng tranh thủ về với gia đình, hi vọng bão sớm qua, còn ký ức thì ở lại!
#Yagi #2024